VIẾNG BẠN
VÂN PHONG
NGÔ ĐỨC
TRUYỀN
Trời mưa rả rích, dường như thảm sầu,
Huế lạnh cắt da, lòng tôi tê tái.
Huế lạnh cắt da, lòng tôi tê tái.
Hỡi ôi ! Đức Truyền! Vân Phong thi sĩ!
Đứng trước linh tọa, dâng nén tâm hương,
Sao thấy xót xa,đau lòng đòi đoạn,
Anh có khôn thiêng ,xin về chứng giám....
Nhớ anh thuở nhỏ, cùng học cùng chơi,
B1 Hàm Nghi, tình như ruột thịt.
Những lần bị phạt, nghĩ lại nực cười.
Anh lên Quốc Học, tôi cũng lên theo,
Tuy khác lớp nhau, nhưng tình vẫn đậm.
Đứng trước linh tọa, dâng nén tâm hương,
Sao thấy xót xa,đau lòng đòi đoạn,
Anh có khôn thiêng ,xin về chứng giám....
Nhớ anh thuở nhỏ, cùng học cùng chơi,
B1 Hàm Nghi, tình như ruột thịt.
Những lần bị phạt, nghĩ lại nực cười.
Anh lên Quốc Học, tôi cũng lên theo,
Tuy khác lớp nhau, nhưng tình vẫn đậm.
Thời thế đổi thay, mỗi người một ngã.
Tôi vì cuộc sống ,vội vã vào đời.
Anh vẫn sách đèn, chờ ngày bái tổ.
Tôi vào sư phạm, anh tiếp bước theo,
Mong đem sở học, giúp đàn trẻ sau.
Anh tôi gặp nhau, chỉ cười không nói,
Bạn bè niên thiếu, biết nói chi nhiều.
Tôi vì cuộc sống ,vội vã vào đời.
Anh vẫn sách đèn, chờ ngày bái tổ.
Tôi vào sư phạm, anh tiếp bước theo,
Mong đem sở học, giúp đàn trẻ sau.
Anh tôi gặp nhau, chỉ cười không nói,
Bạn bè niên thiếu, biết nói chi nhiều.
Lại nhớ anh xưa, thân hình bé nhỏ,
Chí khí lại cao, ra người lịch lãm.
Việc đời từng trãi, anh lại có tài,
Thơ văn nức tiếng, bạn bè mến mộ,
Nhắc nhở khen thầm. tự hào biết mấy!
Mới gặp đôi năm, họp lớp cùng nhau,
Kể chuyện thưở nhỏ,cười vui như hội.
Chí khí lại cao, ra người lịch lãm.
Việc đời từng trãi, anh lại có tài,
Thơ văn nức tiếng, bạn bè mến mộ,
Nhắc nhở khen thầm. tự hào biết mấy!
Mới gặp đôi năm, họp lớp cùng nhau,
Kể chuyện thưở nhỏ,cười vui như hội.
Thương anh thuở ấy, nghĩ đến hôm nay,
Sao thấy xót xa, Truyền ơi có biết?
Vợ con anh đó, kẻ khóc người gào,
Anh vội đi sao, nở nào vĩnh quyết?
Vẫn biết cuộc đời, ví như quán trọ,
Dừng chân chốc lác, trở lại nhà Xưa.
Tử biệt sinh ly, sao anh chẳng đoái?
Bạn bè anh đó, tóc đã hai màu,
Đứng lặng nhớ anh, sao anh im tiếng?
Sao thấy xót xa, Truyền ơi có biết?
Vợ con anh đó, kẻ khóc người gào,
Anh vội đi sao, nở nào vĩnh quyết?
Vẫn biết cuộc đời, ví như quán trọ,
Dừng chân chốc lác, trở lại nhà Xưa.
Tử biệt sinh ly, sao anh chẳng đoái?
Bạn bè anh đó, tóc đã hai màu,
Đứng lặng nhớ anh, sao anh im tiếng?
Hỡi ơi! Đức Truyền, nhớ tới anh xưa,
Lòng tôi xót xa, nói sao cho xiết!
Lòng tôi xót xa, nói sao cho xiết!
Than ôi! Đức Truyền! từ nay vĩnh biệt,
Kẻ ở người đi, nói làm chi nữa,
Thôi xong một đời!Xuôi tay số mệnh!!!
Anh về cõi Phật, mong được siêu sinh,
Hồn có linh thiêng, xin về hưởng lễ.
Kẻ ở người đi, nói làm chi nữa,
Thôi xong một đời!Xuôi tay số mệnh!!!
Anh về cõi Phật, mong được siêu sinh,
Hồn có linh thiêng, xin về hưởng lễ.
Than ôi!
Thượng hưởng,
Huế, trọng
đông, Canh Dần( 2011)
Thay
mặt lớp B1 Hàm Nghi ( 1955-1959)
Trương Đình Tín
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét