Thứ Bảy, 26 tháng 9, 2015

những ngọn lá mùa thu




CHÙM  THƠ  HAIKU

Những ngọn lá mùa thu

Con đường anh đi qua
Hai hàng cây bỗng dưng cúi xuống
Đưa tiễn một linh hồn.

Chiều chủ nhật buồn ơi
Chén rượu chẳng khuây năm tháng cũ
Lặng lẽ sợi tóc rơi.

Em chỉ đến một lần
Những ngọn lá mùa thu vàng úa
Đau nhói ký ức ta.

Ta có phải là ta
Những khuôn mặt già nua năm tháng
Đã qua rồi tuổi thơ ?

Em đến từ sông lạnh
Khuấy động mùa thu con sóng nhỏ
Sông Hương chiều lẻ loi.

Bên kia là xao xuyến
Con đường Lê Lợi chiều cuối tuần
Nghiêng nghiêng bờ vai thon.

Đừng hỏi sao Huế buồn
Mưa vẫn mãi rơi theo lá bay
Em lụa là khép nép

Những con đường rợp bóng
Thành quách xưa gạch đá vỡ òa
Rỉ rên lời tình tự.

Tuổi thơ là gì nhỉ ?
Ta lưng còng gánh nặng thời gian
Chiều Văn lâu trốn học.

Cho ta một nụ hoa
Tóc em xưa tha thướt thẹn thò
Cài lên bao tiếc nuối.
Ừ thì cho và nhận
Ta trở về ngựa hoang trở chứng
Đứng ngắm áo em bay.

Bạc tóc đời mỏi mệt
Ngủ vùi ký ức tuổi đôi mưoi
Lạnh lùng hôn tượng đá.

Con sông dài nỗi nhớ
Bến đò xưa thao thiết mưa mai
Em sang bâng khuâng gió.

Ta chiều nay thơ thẩn
 Mùa thu chết hát đã bao lần
Vẫn không quên lá úa.

 Miên Sơn Trương Đình Tín,  7-2009

VÔ ĐỀ



VÔ ĐỀ

Mấy chục năm qua tôi ở đâu?
Huế nay vàng vọt nắng phai màu,
Mùa xuân cây ổi trơ cành lá,
Mà mãi lang thang  tóc ngã màu.
Hương giang đêm nay một chút buồn,
Nhìn trăng ướt sũng hạt mưa tuôn.
Trên sông nghe vẳng lời ru muộn,
Không biết ai ca lạnh lối mòn?
Gió thổi Thiên Thai hay Ngự Bình,
Mà thông réo gọi thuở bình minh.
Một sớm mai đem hương về lạnh ,
Cho mùa sen Tịnh đắng hương trinh.
Tôi đứng ở đây bên dòng sông,
Nhìn mãi mất tăm cánh chim hồng.
Thọ Cương xa đó đau gà gáy,
Thiên Mụ vào thu chuông thu không.
Hiu hắt lòng tôi kiếp sống thừa,
Nuốt cay uống đắng cõi bơ vơ.
Sao em chưa chịu về ru giấc,
Mòn mõi trong tôi đến bao giờ?
Tôi vẫn bao năm cánh chim gầy,
Co ro ôm hận ngủ rừng cây.
Gió thổi từ đâu nam hay bắc?
Mà đây rừng chết trong men say.
Em đến đêm nay đang mùa đông?
Mưa buồn nên Huế cũng lạnh lùng?
Trơ vơ góc phố  tôi người lạ…
                              Nhìn dáng em qua hề… .hư không!                                                           
  3/2011
                                                           Miên Sơn Trương Đình Tín

Thứ Hai, 21 tháng 9, 2015

THẾ KỶ NHẦM



THẾ KỶ NHẦM


                                Đầu bạc trắng rồi sao?
Chuột thời gian gặm mòn năm tháng
Đêm nào cũng ba mươi.

Năm mươi năm vất vưởng
Lịch sử lộn nhào, cơn huyễn mộng
Ai ngồi đếm đúng sai?

Gối đầu lên bài giảng
Lũ học trò ngu ngơ xa lạ
Bảng xanh phấn trắng buồn.

Chiều một mình trên phố
Tiếng Nguyễn Du đồng vọng Thúy Kiều
Âm vang đời mệnh bạc.

Những bàn tay thô ráp
Cuộc mưu sinh định mệnh an bài
Buốt đau nhìn quá khứ.

Bất tri tam bách niên[1]
Núi Ngự sông Hương đêm cuối hạ
Kim cổ hứa đa sầu[2].

Mưa mưa mưa và mưa…
Đôi vai gầy guộc mòn quá vãng
Run run bàn tay buông…

Ta ru ta à ơi
Mênh mang nỗi buồn dài đơn độc
Thế kỷ nhầm ta chăng?

Cô vọng ngôn chi[3] hề!
Mồ thu yêu nữ đêm huyền hoặc
Cho ta một chút tình.

Đầu bạc trắng trang thơ
Chữ với nghĩa mù đui cựa quậy
Ôm thời gian mù mờ

Gởi ai một tình cờ
Đường xưa lờ mờ trong hồi ức
Ôm nhau vào trong thơ.
                                MS Trương Đình Tin 2011






[1] Lấy ý từ hai câu kết bài”Độc Tiểu Thanh ký” của Nguyễn Du: Bất tri tam bách dư niên hậu; Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như.
[2] “Hương giang nhất phiến nguyêt; Kim cổ hứa đa sầu” ( Thu Chí – Nguyễn Du )
[3] .Lấy ý từ bài thơ của Vương Ngư Dương: “ Cô vọng ngôn chi cô thính chi. Đậu bằng qua giá vũ như ty” ( Liêu Trai Chí Dị - Bồ Tùng Linh )

Chủ Nhật, 20 tháng 9, 2015

Viếng bạn Vân Phong Ngô Đức Truyền

VIẾNG BẠN VÂN PHONG
NGÔ ĐỨC TRUYỀN

Trời mưa rả rích, dường như thảm sầu, 
Huế lạnh cắt da, lòng tôi tê tái.
Hỡi ôi ! Đức Truyền! Vân Phong thi sĩ!
Đứng trước linh tọa, dâng nén tâm hương,
Sao thấy xót xa,đau lòng đòi đoạn,
Anh có khôn thiêng ,xin về chứng giám....
Nhớ anh thuở nhỏ, cùng học cùng chơi, 
B1 Hàm Nghi, tình như ruột thịt.
Những lần bị phạt, nghĩ lại nực cười. 
Anh lên Quốc Học, tôi cũng lên theo,
Tuy khác lớp nhau, nhưng tình vẫn đậm.
Thời thế đổi thay, mỗi người một ngã. 
Tôi vì cuộc sống ,vội vã vào đời. 
Anh vẫn sách đèn, chờ ngày bái tổ.
Tôi vào sư phạm, anh tiếp bước theo, 
Mong đem sở học, giúp đàn trẻ sau. 
Anh tôi gặp nhau, chỉ cười không nói,
Bạn bè niên thiếu, biết nói chi nhiều.
Lại nhớ anh xưa, thân hình   bé nhỏ,
Chí khí lại cao, ra người lịch lãm. 
Việc đời từng trãi, anh lại có tài,
Thơ văn nức tiếng, bạn bè mến mộ, 
Nhắc nhở khen thầm. tự hào biết mấy!
Mới gặp đôi năm, họp lớp cùng nhau, 
Kể chuyện thưở nhỏ,cười vui như hội.
Thương anh thuở ấy, nghĩ đến hôm nay,
Sao thấy xót xa, Truyền ơi có biết? 
Vợ con anh đó, kẻ khóc người gào,
Anh vội đi sao, nở nào vĩnh quyết? 
Vẫn biết cuộc đời, ví như quán trọ,
Dừng chân chốc lác, trở lại nhà Xưa. 
Tử biệt sinh ly, sao anh chẳng đoái?
Bạn bè anh đó, tóc đã hai màu, 
Đứng lặng nhớ anh, sao anh im tiếng?
Hỡi ơi! Đức Truyền, nhớ tới anh xưa,
Lòng tôi xót xa, nói sao cho xiết!
Than ôi! Đức Truyền! từ nay vĩnh biệt, 
Kẻ ở người đi,  nói làm chi nữa,
Thôi xong một đời!Xuôi tay số mệnh!!!
Anh về cõi Phật, mong được siêu sinh,
 Hồn có linh thiêng, xin  về hưởng lễ.
Than ôi!                 
Thượng hưởng,
                   Huế, trọng đông, Canh Dần( 2011)
              Thay mặt lớp B1 Hàm Nghi ( 1955-1959)

                              Trương Đình Tín
VÔ ĐỀ

Năm tháng mà chi kẻ cơ hàn,
Trăm năm một thoáng có rồi không.
Quay về bến vắng tìm hương cuội,
Nhắp chén cùng ai thỏa nhớ mong?
Giong ruỗi đời ta cơn huyễn mộng,
Nghiêng bầu độc ẩm tuổi mù sương!
Nại Hà cháo lú quên tiền kiếp,
Ngất ngưởng qua cầu lạnh cõi không.
Tượng đá mỉm cười nhìn thế sự,
Có chăng cát bụi phủ miên trường.
Cầm cố áo xuân tìm lão Đỗ,
Nhân sinh thất thập chuyện vô thường.

                                    19.09.2010

Thứ Bảy, 19 tháng 9, 2015

Chúc mừng

Blog đã được khôi phục