Người bạn nối khố từ hồi còn học trung học đệ nhất cấp của tôi, anh Võ Thế Tú đã ra đi vĩnh viễn.Trong ngày tiễn đưa anh về ngôi nhà vĩnh hằng, thay mặt lớp B1 Hàm Nghi niên khoá 1955-1959, tôi có làm một bài văn tế theo thể song thất lục bát để viếng. Hôm nay tôi muốn đưa bài này lên đây để các bạn trong lớp cùng đọc để nhờ về một thuở cùng nhau đèn sách:
Trời Huế đô bỗng dưng u ám,
Đất Nội thành cũng cảm buồn lây;
Anh về cõi Phật hôm nay,
Thoát vòng khổ luỵ từ đây thanh nhàn.
Vốn vẫn biết trần gian quán trọ,
Cõi vình hằng: Tịnh thổ bồng lai;
Nhưng sao ly biệt hỡi ôi!
Anh đi tôi bỗng rối bời . . . Tú ơi!!!
Ai chẳng biết đời người ngắn ngủi,
Lẽ vô thường cát bụi trở về. . .
Sinh ly luống những tái tê,
Huống chi tử biệt não nề xiết bao!!!
Vợ con đó cớ sao lại bỏ?
Biết lấy ai nhắc nhở sớm hôm;
Anh đi - quạnh quẽ - mỏi mòn,
Anh đi thôi hết. . . dập dồn đớn đau. . .
Nhớ Anh xưa, cùng nhau chung lớp;
Bao nhiêu năm ý hợp lòng thân;
Tôi văn, Anh toán ganh phần,
Hàm Nghi, Quốc Học bước lần bên nhau.
Có những lúc chia câu bực dọc,
Vì thầy trêu, bạn chọc suốt ngày;
Tín lùn, Tú kệu cũng hay,
Anh, tôi chỉ biết nuốt cay mỉm cười.
Vào đại học, cuộc đời thay đổi,
Anh miệt mài ngành toán, tôi văn;
Ra đời bận rộn lăng xăng,
Mấy khi gặp mặt nói năng chuyện đời.
Nghiệp giáo dục, lòng anh phơi phới,
Đem kiến thức trao gởi đàn sau,
Chí thành nức tiếng bấy lâu,
Học trò kính mến, bạn cầu làm thân.
Sống gởi trọn tấm thân ngũ trược,
Ngày ngày mong tâm vượt khổ đau.
Dầu cho mái tóc đổi màu,
Nét tinh khôi vẫn ngọt ngào mắt anh.
Thời thế đổi, tôi anh gặp lại,
Ngồi bên nhâu ôn mãi chuyện xưa;
Bạn bè B1 ngày thơ,
Thân thương nối lại những giờ vui tươi.
Ai ngờ được cuộc đời nghiệt ngã;
Anh bống đi bỏ cả giấc xưa.
Bạn bè thương xót tiễn đưa,
Đứng đây mà ngỡ như vừa chiêm bao!
Trời xanh hỡi, cớ sao lại thế ?
Vợ con anh giọt lệ chứa chan;
Khăn tang vội quấn đôi hàng,
Vật mình than khóc nát tan cả lòng.
Nhìn thôi cũng héo don ruột thắt,
Đớn đau thay! Như cắt thịt da;
Cuộc đời dẫu có không hoà,
Còn anh hôm sớm cửa nhà. . . còn anh !
Anh đi thế, một mình giải thoát;
Còn vợ con cô bác thì sao?
Quanh anh tức tửi khóc gào,
Anh nghe sao vẫn gối cao. . . không lời?
Bạn bè đó kẻ ngồi người đứng,
Tưởng nhớ anh chết sửng nơi đây;
Cõi trần dẫu có không hay,
Còn người còn bóng nơi này, Tú ơi!!!
Hôm nay có đôi lời kính Viếng,
Trước linh sàng vang tiếng kinh cầu;
Trầm hương thơm ngát tỏa màu;
Nguyện cầu tam bảo nhiệm mầu siêu sinh.
Hương linh thiêng, thì xin tiếp nhận,
Tấm tình chân bè bạn viếng thương;
Gọi là thắp nén tâm hương,
Tiễn Anh về cõi Tây phương đất lành.
Nam Mô Tiếp dẫn Đạo sư A Di Đà Phật
Đất Nội thành cũng cảm buồn lây;
Anh về cõi Phật hôm nay,
Thoát vòng khổ luỵ từ đây thanh nhàn.
Vốn vẫn biết trần gian quán trọ,
Cõi vình hằng: Tịnh thổ bồng lai;
Nhưng sao ly biệt hỡi ôi!
Anh đi tôi bỗng rối bời . . . Tú ơi!!!
Ai chẳng biết đời người ngắn ngủi,
Lẽ vô thường cát bụi trở về. . .
Sinh ly luống những tái tê,
Huống chi tử biệt não nề xiết bao!!!
Vợ con đó cớ sao lại bỏ?
Biết lấy ai nhắc nhở sớm hôm;
Anh đi - quạnh quẽ - mỏi mòn,
Anh đi thôi hết. . . dập dồn đớn đau. . .
Nhớ Anh xưa, cùng nhau chung lớp;
Bao nhiêu năm ý hợp lòng thân;
Tôi văn, Anh toán ganh phần,
Hàm Nghi, Quốc Học bước lần bên nhau.
Có những lúc chia câu bực dọc,
Vì thầy trêu, bạn chọc suốt ngày;
Tín lùn, Tú kệu cũng hay,
Anh, tôi chỉ biết nuốt cay mỉm cười.
Vào đại học, cuộc đời thay đổi,
Anh miệt mài ngành toán, tôi văn;
Ra đời bận rộn lăng xăng,
Mấy khi gặp mặt nói năng chuyện đời.
Nghiệp giáo dục, lòng anh phơi phới,
Đem kiến thức trao gởi đàn sau,
Chí thành nức tiếng bấy lâu,
Học trò kính mến, bạn cầu làm thân.
Sống gởi trọn tấm thân ngũ trược,
Ngày ngày mong tâm vượt khổ đau.
Dầu cho mái tóc đổi màu,
Nét tinh khôi vẫn ngọt ngào mắt anh.
Thời thế đổi, tôi anh gặp lại,
Ngồi bên nhâu ôn mãi chuyện xưa;
Bạn bè B1 ngày thơ,
Thân thương nối lại những giờ vui tươi.
Ai ngờ được cuộc đời nghiệt ngã;
Anh bống đi bỏ cả giấc xưa.
Bạn bè thương xót tiễn đưa,
Đứng đây mà ngỡ như vừa chiêm bao!
Trời xanh hỡi, cớ sao lại thế ?
Vợ con anh giọt lệ chứa chan;
Khăn tang vội quấn đôi hàng,
Vật mình than khóc nát tan cả lòng.
Nhìn thôi cũng héo don ruột thắt,
Đớn đau thay! Như cắt thịt da;
Cuộc đời dẫu có không hoà,
Còn anh hôm sớm cửa nhà. . . còn anh !
Anh đi thế, một mình giải thoát;
Còn vợ con cô bác thì sao?
Quanh anh tức tửi khóc gào,
Anh nghe sao vẫn gối cao. . . không lời?
Bạn bè đó kẻ ngồi người đứng,
Tưởng nhớ anh chết sửng nơi đây;
Cõi trần dẫu có không hay,
Còn người còn bóng nơi này, Tú ơi!!!
Hôm nay có đôi lời kính Viếng,
Trước linh sàng vang tiếng kinh cầu;
Trầm hương thơm ngát tỏa màu;
Nguyện cầu tam bảo nhiệm mầu siêu sinh.
Hương linh thiêng, thì xin tiếp nhận,
Tấm tình chân bè bạn viếng thương;
Gọi là thắp nén tâm hương,
Tiễn Anh về cõi Tây phương đất lành.
Nam Mô Tiếp dẫn Đạo sư A Di Đà Phật